Have a sip of tea in Yen’s house!
In a winter day, a day that I don’t know where to go, when all the movie that I am quite interested in is out of stock, when my best friend is busy with her partner, when other friends busy with other parties and I feel alone when staying at home, flipping through a book.
We can come to Yen’s tea house,… We can be ourselves, not in a hyperbole but a unique way and see how you can connect the world.
I still remember the movie of Mr. Tran Anh Hung – you will always feel that life have a slow speed. Every moment does not seem like a fairytale but a harmony which we cannot put an end on it. The best in this enjoying moment is not only learning how to look this world in a positive way and having a good manner, but also learning how to treat ourselves well. Like the movie of Mr. Tran Anh Hung, I can treat myself well, every time drinking tea at Yen’s tea house.
What is different in Yen’s Tea House? Because it’s Yen’s Tea house, because of having Yen, having her husband and her son who have a beautiful smile. Because there is a person that we should meet once in life time, the people with a slow way of life without the noisiness, the person that when we seat next to them we feel the peaceful frame of mind to listen, to talk and to understand.
Moreover, listening to the story through the tea cup, I know that every tea leaf here has a long and dedicated process, when it is just only a leaf until it blooms in a hot water and extracts the sweat flavor then. Till then, I think every little thing has its own story.
Come to Yen’s house, I can listen to the story of tea, about the long journey that we need to make, about rain, sunlight, time, love…
Because it’s a long story, let’s consider this as a gift for Yen and her husband in a busy day of Tet Holiday, wishing for a peaceful smile coming from both of them, as a beginning of a long story in the future, as a thank for everything.
Ha Noi, January 2017.
Le Thi Thu Huong
Uống trà nhà Yến!
Có một buổi tối mùa đông, bạn không biết nên đi đâu cả, khi phim hay ngoài rạp thì cũng hết rồi, khi đứa bạn thân cũng còn bận hò hẹn với người yêu, khi lũ bạn xung quanh cũng còn mải mê với nhiều cuộc vui khác, khi bạn thấy ở nhà một mình đọc sách lúc ấy hơi “ một mình” quá,..
Bạn có thể nghĩ đến nhà Yến, đến trà nhà Yến,…bạn vừa được làm chính mình, không phải theo một cách cường điệu lên hay mờ nhạt đi mà theo cách nhìn thấy mình và cả chính mình giữa sự kết nối với thế giới ra sao.
Tôi còn nhớ khi xem những bộ phim của Trần Anh Hùng, bạn đều có một cảm giác rằng cuộc sống trôi qua rất chậm. Mỗi khoảnh khắc dù không đến mức thần tiên vẫntự nó như một vần điệu du dương mà mình khó dứt ra khỏi đó. Sự quyến luyến với chính hơi thở của mình. Thứ cảm giác tốt hơn trên hết thảy của các kiểu thưởng thức nghệ thuật theo tôi có khi không chỉ là ta học được cách nhìn thế giới tươi đẹp hơn và đối xử tốt với nó, thay vào đó tôi nghĩ là việc học được cách dịu dàng với chính mình. Như khi xem phim của Trần Anh Hùng, tôi thấy cần phải dịu dàng với bản thân hơn mỗi khi ngồi uống trà ở nhà Yến.