On the 20th day, wandering in the area of The Mekong Delta with a vast maze of rivers, swamps, floating markets, boats, and trees, then we spent 3 hours for just relaxing and floating in fragrant breeze of Lotus in Thap Muoi, watching the white clouds flying in the blue sky.
The bustling city centre of Ho Chi Minh with noisy sound of vehicles, polluted air and various kind of chemical smells everywhere woke us up from that unconsciously tranquil mood. Finally we reached the last destination – a monastery in a small alley on Nguyen Kiem road. Practice everyday, in the busiest city to find the lowest life pace and inner peacefulness.
Yes we are now in Sai Gon already. We appreciate all invitation for making tea, serving tea, having tea together. We would love to share all about tea and this amazing motortrip throughout country. So looking forward to meeting you our tea friends!
The sound of bell and chanting woke us up in early morning. Seeing an image of a monk sweeping on front yard recalled me of the small garden corner in hometown, with a familiar silhouette but no longer existed…
**********
Ngày thứ 20, mê mẩn với vẻ đẹp trù phú và hào phóng của thiên nhiên miền Tây Nam Bộ, vi vu hơn 200km để ngắm nhìn cơ man nào là sông nước mênh mông, ghe thuyền, cây cối, hoa trái, rồi dành nguyên 3 giờ đồng hồ thả mình trôi bồng bềnh giữa mây trời lãng đãng, giữa đồng sen Tháp Mười rộng lớn, thơm ngát hương hoa.
Đang nước chảy bèo trôi mênh mênh mang mang mà mới chớm tới rìa giáp Long An và Hồ Chí Minh thôi thì đã thấy phồn hoa đô thị, ánh sáng ngập tràn và khói bụi, ô nhiễm cũng ngập tràn. Đi hơn chục km vào nội thành mà cũng mất tới gần tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng cán đích điểm dừng chân cuối cùng, một thiền viện nằm trong con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Kiệm. An bình quá.
Vâng ạ chúng mình đã tới được Sài Gòn hoa lệ rồi các bạn ơi! Xin được nhận mọi lời mời và lời đề nghị uống trà, pha trà, xin được chia sẻ hết mình về trà và chuyến đi thú vị này, mong được gặp thật nhiều trà hữu nơi đây.
Sáng thức giấc bởi tiếng chuông nhịp chậm rãi và tiếng tụng kinh của các thầy. Thấy hình ảnh một chú quét sân viện mà nhớ tới góc vườn nhỏ ở quê, có bóng dáng thật quen thuộc nay đã không còn…