The 6th day, Hue city still kept me staying.
Early sunshine went through the window woke us up, we arranged luggage and went downtair to the sharing space of the homestay. There were a couple from Newzealand having breakfast with the host. We asked them if they would like to have some morning tea with us and they said yes absolutely with curiosity of Vietnamese tea. So the tea session started.
We brewed Virgin green tea firstly, sharing about Vietnamese tea from way to grow, process, savour, and the culture of areas where we have just passed. The atmosphere gradually became friendly and open, we brewed two more kinds of tea which are Oriental Beauty and black Puerh Hoang Lao Tra 1992. People could not hide the surprise and excitement to know the variety of Vietnamese tea. They shared their first thought of Vietnamese tea was something very strong and bitter, high caffein and hard to drink. But it is not really the same. Then our tea table attracted two other ladies from Australia – amazing way of tea connecting people that the host could not expect further because her home was not ever like this before. 03 hours passed so fast, a lot of things we still wanted to talk but we had to say goodbye to continue our trip. They signed and wrote wishes for us on our wooden tea box.
We planned to go straightly to Da Nang but received a sudden suggestion from friend to visit Huyen Khong Son Thuong pagoda on the mountain. We definitely changed the plan – we love pagoda on the mountain. After 30 minutes driving from the city centre, we got there, a vast natural space hidden in the mountain, very simple but full of sacredness and tranquility. There were totally about 40 people in the monastary included 20 monks and others. Each monk has his own small home in a corner of the mountain to practise daily. While wandering in this huge pagoda, we met monk Thien Tam and were leaded to his home to have tea together.
The road there was covered by a layer of white gravel with colorful flowers on two sides, chrysanthemum, strelitzia reginae, purple lily, pink lotus and other wild flowers. We stepped on the small stone staircase, went inside the room and surprisingly found a couple of chicken hiding there and laid some eggs. He left the window open for them. What a harmony between nature and people for a living like this. We came to brew a dried Lotus tea flower, the delicate fragrance spreading around. He shared that his master (the highest monk) now being in a special retreatment for 03 years without communication with anyone. To be able to meet him, we have to wait until year 2020. The tea story became around the topic of meditation, healthy balanced lifestyle, zen tea.. It was so peaceful feeling that kept us there until 3:30 pm. Then we decided to go to catch the beautiful sunset scenario on Hai Van pass in time.
Going through Loc Thuy high road to Hai Van pass, the smell of fresh melaleuca and its oil cooking would impress you and make you feel so conformtable. The sunset color changed from golden orange to reddish, sometimes hiding in shade of trees, sometimes gently appeared embracing the sea. Hai Van pass is always majestic like this. For us, the trip to Ha Giang 4 years ago recalled, on Ma Pi Leng pass, was also full of emotions of the magnificent beauty of the nature. When it came dark, we saw the light of next beautiful city right in front of us…
========
Ngày thứ 6 vẫn cứ được Huế thương yêu níu giữ.
Nắng sớm chiếu xuyên qua cửa sổ, chúng tôi thu xếp hành lý và xuống phòng sinh hoạt chung của homestay. Có đôi bạn Newzealand đang ăn sáng cùng chị chủ nhà hết sức dễ thương. Trời khéo ghép đôi thế nào mà chị tên Tĩnh còn anh chồng tên Bình _ Bình Tĩnh, hay thiệt! Tôi hỏi các bạn có muốn uống trà buổi sáng với tôi không, thật vui là mọi người đều đồng ý và nhìn trong anh mắt tôi hiểu họ đang rất tò mò về trà Việt Nam, vậy là buổi trà sáng bắt đầu.
Tôi pha một ấm Trinh Nguyên, chia sẻ về trà xanh Việt Nam từ trồng trà, chế biến trà, cách thưởng thức, và văn hóa các vùng mà chúng tôi vừa đi qua. Không khí ngày càng trở nên gần gũi và cởi mở, tôi pha thêm hai loại trà nữa là ô long Đông Phương Mỹ Nhân và phổ nhĩ Hoàng Lão Trà 1992. Mọi người không giấu nổi sự ngạc nhiên và thích thú khi biết rằng trà Việt Nam lại phong phú như vậy. Các bạn chia sẻ rằng trong hình dung của các bạn, trà Việt Nam rất chát đắng và có nhiều cafein. Bàn trà của chúng tôi lại tiếp thêm hai bạn gái trẻ đến từ nước Úc, không khí rộn ràng hơn, sức kết nối của trà thật tuyệt vời. Chị Tĩnh nói trà thật là hay, mọi người ở homestay thường ở trong phòng hoặc đi ra ngoài chứ không giao lưu kết nối truyền thông như thế này bao giờ. Loáng cái đã 3 giờ đồng hồ trôi qua mà chuyện chưa muốn dứt, chúng tôi đành nói lời tạm biệt và tình lên đường tiến về Đà Thành thì nhận được tin nhắn của một sư huynh nhắc tới Huyền Không Sơn Thượng.
Vậy ra điểm đến tiếp theo chính là đây. Sau 30 phút chạy xe từ trung tâm thành phố chúng tôi đã tới nơi. Ngôi chùa nằm trong lòng núi với nhiều cây xanh bao bọc, rất mộc mác, giản đơn mà đầy linh thiêng và an tịnh. Chùa mới xây được vài chục năm, tổng cả khu vực là 70ha nhưng chùa mới chỉ sử dụng 7ha, có cả thẩy 20 sư và các chú tiểu. Mỗi sư lại tự dựng một cốc riêng quanh núi để thiền định và tu tập. Đang lang thang nơi mênh mông này, chúng tôi gặp được thầy Thiện Tâm và được thầy mời lên cốc của thầy pha trà cùng ngồi thưởng thức.
Thầy dẫn chúng tôi đi trên con đường trải sỏi trắng, hai bên có rất nhiều hoa, hoa cúc cài áo, hoa thiên điểu, hoa mua, đặc biệt là hoa súng tím và hoa sen dưới hồ. Đẹp quá! Chúng tôi leo lên những bậc đá nhỏ, cốc của thầy nằm khá sâu trong núi, rất giản dị và thơm mùi núi rừng. Ngộ nghĩnh là thầy cứ luôn mở cửa sổ để các bạn gà có thể đột nhập vào trong đẻ trứng và ấp con. Con người nơi đây và thiên nhiên giao hòa cùng nhau đến vậy. Chúng tôi giúp thầy quét tước qua một chút rồi pha một ấm trà Sen Sớm, hoa sen thơm lan tỏa ra khắp phòng. Thầy nói ở đây các thầy tu theo lối phật giáo nguyên thủy ở Việt Nam thì gọi là Nam tông. Sư phụ của thầy đang nhập thất trong 03 năm, muốn gặp ngài phải chờ đến 2020. Có rất nhiều bạn trẻ lên chùa rồi giác ngộ phát nguyện đi tu khi đến đây. Câu chuyện trà xoay quanh chuyện tu hành, không khí quá đỗi bình yên an lạc khiến tôi chẳng muốn dời đi chút nào. Vậy là mãi tới 3 rưỡi chiều chúng tôi mới từ biệt thầy và Huế để tiếp tục lên đường mà lòng thì cứ vương vấn mãi nơi đây…
Thật may mắn chúng tôi vẫn kịp giờ ngắm hoàng hôn trên đèo Hải Vân sau khi đi qua con đường Lộc Thủy thơm nức mùi tràm tươi và dầu tràm đang được nấu khắp nơi. Mặt trời chuyển dần từ vàng cam sang đỏ ối, lúc ẩn hiện sau đám cây rừng, lúc dịu dàng bao trùm lấy biển cả. Đèo Hải Vân bao lâu nay vẫn đẹp như thế. Chúng tôi nhớ tới chuyến đi Hà Giang 4 năm trước, trên đèo Mã Pí Lèng, cũng thật nhiều xúc cảm thế này về vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên. Trời đã tối mịt, và thành phố xinh đẹp đang ở ngay trước mắt…